Skip to content

Cơ bản về Nguyễn Hồng Sơn

Người lớn có ít lựa chọn

Không biết từ lúc nào mà mình thích hoa lắm, cả thích được tặng hoa nữa. Mình thấy có cái câu nói đại ý rằng: "Đôi khi, bông hoa đầu tiên trong đời mà người đàn ông nhận được chính là trong tang lễ của họ". Hồi mới lớn, khi nghe được câu này, mình cũng thấy chiêm nghiệm về cuộc đời đàn ông lắm, kiểu bao giờ mới được tặng hoa, chả lẽ y chang câu nói đó luôn. Nhưng rồi mình thấy nó không đúng lắm. Ngày lễ tốt nghiệp đại học, mình được tặng nhiều hoa lắm, đủ loại cả. Hoa khô, hoa tươi, hoa hướng dương... Nhiều lắm, mình không nhớ hết nữa. Chắc có lẽ vì mình muốn được tặng hoa lần nữa nên mới cố gắng cực nhọc học thạc đây mà.

Khi mà mình đã thích gì rồi, thì mình hay để ý. Mình thấy người ta tặng hoa nhiều lắm, từ dịp vui đến buồn, từ tang đến hỷ, ai cũng có thể nhận hoa. Hầu hết với các loại cây, hoa là giai đoạn trung gian của sự phát triển. Từ lúc được gieo giống đến lúc có quả xong lại trở về gieo giống, thì hoa là giai đoạn giữa giữa. Nó bung hết mình cái sắc đẹp của tạo hóa ban cho để mong tương lai của chính nó được trọn vẹn. Hoa có hoa đực, hoa cái, có loài lại hoa lưỡng tính nữa. Nhưng mà hầu hết đều đẹp, phải không nhỉ?

Hoa có nhiều loại, mỗi loại nó lại có ý nghĩa khác nhau nữa. Hoa hồng thì đại diện cho tình yêu, lãng mạng; hoa lan thì thuần khiết, thánh thiện, hoa cúc thì chân thành, hoa hướng dương thì trường tồn, phát triển... Mỗi loài mà màu sắc khác nhau lại tùy dịp khác nhau. Nói đến đây thôi mình chả nhớ gì nữa hết.

Hoa còn có ý nghĩa gì đó mang tính tâm linh lắm. Đường lên thiên đàng trải đầy hoa, mà bên dòng Vong Xuyên cũng có bỉ ngạn. Hoa đi vào thơ ca, biểu tượng. Đến giờ mình vẫn thắc mắc, tại sao người ta lại lấy Quốc hoa, mà không phải Quốc trái (quả) nhỉ. Ví dụ, Việt Nam muốn bán sầu riêng thì ta lấy Quốc trái là sầu riêng luôn. Như vậy có khi bà con làm nông nghiệp lãi to.

Biết hoa rồi, phải chọn hoa đúng loại, đúng màu cho đúng dịp. Thuở thiếu thời, mình chả biết chọn làm sao cho phải. Trên bàn bày ra mấy loại, mình chả biết chọn sao nữa. Nhìn người ta đi trước, mỗi người chọn một màu, không phải cứ nam thì chọn màu này, nữ thì chọn màu kia, trẻ thì chọn màu đỏ, già thì chọn màu trắng. Mình không tài nào chọn được, mình là màu đỏ, màu hồng hay màu trắng nhỉ?

Giờ thì mình biết rồi, cái quy luật chọn màu ấy. Nhưng mà trẻ con mới chọn, người lớn lấy tất. Chọn mỗi một màu thì lọ cắm của mình đơn điệu quá, lại mang đúng cái sắc thái của màu đó nữa. Vậy nên, mình chọn mỗi loại ba bông, đủ cả.

Giờ thì, mình có thể vừa ngồi làm việc, vừa ngắm hoa, vừa nghĩ về những điều mà mình nên nghĩ thôi.

Thất tịch

Hôm nay là một ngày bình thường như bao ngày bình thường khác, ngoại trừ việc hôm qua là 7/7 âm lịch, tục gọi là Thất tịch. Thường, mình ít quan tâm đến những ngày lễ không phải truyền thống như thế này. Mình cũng chả hào hứng lắm với trào lưu ăn đậu đỏ mấy năm nay. Việc mình có người yêu hay không, theo mình nghĩ là do "quá trình đi ăn đậu đỏ chung" chứ chả phải do đậu đỏ, đậu đen gì đâu.

Bạn gái mình thì khác. Cô ấy quan tâm mấy ngày lễ bên Trung còn hơn lễ bên mình nữa. Làm với đối tác, đối tác nghỉ thì mình được nghỉ. Thế là cô ấy quan tâm đối tác lắm. Cứ đến lễ này, lễ kia là lại nhắn tin chúc đối tác sức khỏe, hạnh phúc. Có năm còn chúc ... Thanh minh hạnh phúc nữa.

Thất tịch mưa ngâu, nhưng hôm qua Sài Gòn mưa rào. Bon bon lướt sóng trên Nguyễn Tất Thành, đến giờ mình tan học cũng đã muộn. Chỉ kịp vào tiệm bánh mua hai cái bánh nhỏ và ghé bên đường mua vài bông hoa nhỏ làm quà. Tặng xong cũng về nhà đặng còn họp hành vượt bão học hành với các anh chị em chung nhóm.

Tài sản vô giá là thời gian

Năm tháng vồn vã qua đi, mình từ một người hay nói, hay cười trở nên trầm lắng hơn một chút. Không phải là cuộc sống đã làm mình thay đổi theo nghĩa tiêu cực nào đó, mà sự hồn nhiên, vui tươi, trước sự thúc ép không ngừng của thời gian đã dần phai nhạt đi đôi chút.

Mình cảm thấy, sự hồn nhiên, theo nghĩa nguyên bản nhất của nó, giống như một loại tài sản được cấp một lần vậy. Từ lúc ra đời, ta được cấp, hoặc thừa kế từ Thiên chúa, Alah nào đó, một khối tài sản hồn nhiên kếch xù. Nhưng bởi nó là tài sản cấp một lần thôi, và ta thì không thể nào kiếm lại nó được, hay gửi đầu tư sinh lời vào ngân hàng, thị trường cổ phiếu được, nên ta tiêu xài mãi, xài mãi rồi cũng hết.

Thuở thiếu thời, ta mạnh tay, ta chi tối đa mọi sự hồn nhiên trên đồng lúa, trong trường học, vào những trò chơi điện tử hấp dẫn, hay vào những thú vui mà tới giờ, ta không còn hiểu nổi sao hồi trước ta có thể say mê tới vậy.

Lớn lên một chút, ta bớt chi hơn. Không phải vì ta có khả năng quản lý mớ tài sản đó, mà bởi ta có ít cơ hội để tiêu xài nó rồi. Cha mẹ bảo ta rằng, ta phải học, học thật nhiều. Bỗng nhiên, vài ngàn năm tri thức của nhân loại, thu vào trong cái đầu nhỏ bé của ta, ta chỉ có vỏn vẹn chục năm. Cũng có người, vì những bộn bề của thế hệ trước, theo gót cha anh, bố mẹ hòa vào xã hội. Nhưng, bớt chi hơn, không có nghĩa là ta không chi. Ta chi bất cứ lúc nào ta rảnh, thậm chí ta trốn học để chi ra nó nữa. Nhìn chung, bởi vì sự thôi thúc, ta tìm mọi cách vượt rào, theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng, để đến với thị trường tuổi thơ, chi mạnh tay như những anh chàng, cô nàng con nhà giàu mỗi lần ra hàng quán, chi nhiều nhất có thể.

Nhưng hỡi ơi, miệng ăn núi lở. Cha anh ta đã nói như vậy rồi. Và dẫu cho thu nạp cả ngàn năm kiến thức của nhân loại, ta vẫn không nhớ lời dặn đó. Sự hồn nhiên trong ta, cứ thế ít dần đi qua từng ngày. Tới khi ta ý thức được rằng tài sản của ta có hạn, thì nó chỉ còn mấy đồng lẻ. Ta dè sẻn sử dụng nó, mong nó cứ vậy mãi không hết. Thời gian sử dụng giãn ra, thời lượng sử dụng ít lại. Thi thoảng, ta tìm về những ký ức cũ, như cô cậu ấm con nhà giàu lúc sa cơ, nhìn về thời oanh liệt, tìm kiếm cảm giác hạnh phúc thuở trước.

Nhưng như sự nghèo đói về tiền bạc, bằng cách nào đó, ta không phải là người có ít tài sản nhất. Mỗi khi nhìn ai đó, ta hoặc ghen tỵ, ngưỡng mộ số tài sản của họ, nhưng đồng thời ta cũng tự mãn thấy rằng, dù ít nhưng ta vẫn còn nhiều hơn họ. Khéo co thì ấm, ta không khỏi khấp khởi dù ta vẫn nghèo mạt, nhưng giàu hơn kẻ trắng tay. Đây phải chăng là sự hồn nhiên, thơ ngây duy nhất mà ta có thể kiếm được?

Mặt khác, kẻ giàu có, không phải đều có thể sử dụng tài sản của họ. Đời người vô thường, họ đoản thọ. Họ đi để lại tài sản lớn, lớn lắm. Nghĩ về họ, ta chỉ bùi ngùi mà thôi. Ta tiếc thương cho họ, tiếc món tài sản khổng lồ trở về với cát bụi. Dẫu cho ta là cha, anh, cô dì, chú bác đi chăng nữa, không thể thừa kế nó theo luật được. Ta đành dùng một ít tài sản của mình, để gọi là, thay họ chi tiêu vậy. Như chén rượu đổ ra trong phim cổ trang, ta xem như họ đã uống rồi. Ta vẫn sống và mong sự hồn nhiên của ta còn mãi, như họ còn mãi trong ta, dù chỉ là vài mẫu ký ức vụn vặt.

Grafana, Prometheus và Alertmanager

Chạy bằng docker

Tạo các file config sau

docker-compose.yml
version: '3.8'

networks:
  monitoring:
    driver: bridge

volumes:
  prometheus_data: {}

services:
  prometheus:
    image: prom/prometheus:latest
    container_name: prometheus
    restart: unless-stopped
    volumes:
      - ./prometheus.yml:/etc/prometheus/prometheus.yml
      - ./nginx.yml:/etc/prometheus/rules/nginx.yml
      - ./prometheus_data:/prometheus
    command:
      - '--config.file=/etc/prometheus/prometheus.yml'
      - '--storage.tsdb.path=/prometheus'
      - '--storage.tsdb.retention.time=2400h'
      - '--query.max-concurrency=200'
      - '--web.console.libraries=/etc/prometheus/console_libraries'
      - '--web.console.templates=/etc/prometheus/consoles'
      - '--web.enable-lifecycle'
      - '--web.enable-admin-api'
    ports:
      - '9090:9090'
    networks:
      - monitoring
    extra_hosts:
      - "host.docker.internal:host-gateway"
  grafana:
    image: grafana/grafana-oss
    container_name: grafana
    restart: unless-stopped
    volumes:
      - ./grafana_data:/var/lib/grafana
    ports:
     - '3000:3000'
    networks:
     - monitoring
  alertmanager:
    image: prom/alertmanager:v0.27.0
    restart: unless-stopped
    volumes:
      - ./alertmanager.yml:/etc/alertmanager/alertmanager.yml
      - ./alertmanager_data:/alertmanager
    ports:
      - 9093:9093
    command:
    - '--config.file=/etc/alertmanager/alertmanager.yml'
    - '--log.level=info'
    - '--storage.path=/alertmanager'
    - '--data.retention=240h'
    networks:
     - monitoring
prometheus.yml
global:
  scrape_interval: 15s # Set the scrape interval to every 15 seconds. Default is every 1 minute.
  evaluation_interval: 15s # Evaluate rules every 15 seconds. The default is every 1 minute.
alerting:
  alertmanagers:
    - static_configs:
        - targets:
          - http://alertmanager:9095
rule_files:
  - /etc/prometheus/rules/*.yml

scrape_configs:
  - job_name: "prometheus"
    static_configs:
      - targets: ["localhost:9090"]
        labels: {"cluster" : "dev"}
  - job_name: 'nginx_stast'
    static_configs:
      - targets:
        - '10.0.0.10:8088'
        - '10.1.0.11:8088'
    metrics_path: "/stats/format/prometheus"
alertmanager.yml
global:
  resolve_timeout: 5m
# https://github.com/prometheus/alertmanager/blob/main/doc/examples/simple.yml

route:
  group_by: ['alertname', 'cluster', 'service']
  group_wait: 30s
  group_interval: 5m
  repeat_interval: 3h
  receiver: team-X-mails

routes:
  - matchers:
      - service=~"foo1|foo2|baz"
    receiver: team-X-mails

    routes:
      - matchers:
          - severity="critical"
        receiver: team-X-pager
  - matchers:
      - service="files"
    receiver: team-Y-mails

    routes:
      - matchers:
          - severity="critical"
        receiver: team-Y-pager

  - matchers:
      - service="database"
    receiver: team-DB-pager
    # Also group alerts by affected database.
    group_by: [alertname, cluster, database]
    routes:
      - matchers:
          - owner="team-X"
        receiver: team-X-pager
        continue: true
      - matchers:
          - owner="team-Y"
        receiver: team-Y-pager



inhibit_rules:
  - source_matchers: [severity="critical"]
    target_matchers: [severity="warning"]
    # Apply inhibition if the alertname is the same.
    # CAUTION:
    #   If all label names listed in `equal` are missing
    #   from both the source and target alerts,
    #   the inhibition rule will apply!
    equal: [alertname, cluster, service]


receivers:
- name: 'webhook'
  webhook_configs:
  - url: 'http://alert.example.com/api/'
    http_config:
      basic_auth:
        username: 'user'
        password: 'pass'
    send_resolved: true
- name: 'team-X-mails'
  email_configs:
    - to: '[email protected]'
- name: 'team-DB-pager'
  pagerduty_configs:
    - service_key: <team-DB-key>

nginx.yml
# https://github.com/prometheus/prometheus/blob/release-3.2/config/testdata/first.rules
groups:
- name: nginx
  rules:
  - alert: NginxHigh4xxRate
    expr: rate(nginx_vts_server_requests_total{code="4xx"}[5m]) > 100
    for: 5m
    labels:
      severity: warning
      group: nginx
    annotations:
      summary: "High rate of 4xx errors on {{ $labels.host }}"
      description: "The Nginx server at {{ $labels.host }} is experiencing a high rate ({{ $value }} requests per second) of 4xx errors in the last 5 minutes."
- Chạy bằng cách run command sau
docker compose up -d
- Stop bằng command
docker-compose down

Bá tước Monte Cristo

Cuộc đời, sự nghiệp trả thù của Monte Cristo (tên thật là Edmond Dantès), được kể lại qua lời văn của Dumas, chỉ gói gọn trong mấy trăm trang sách, mang hơi hướng huyền thoại và siêu thực. Cuối cùng, sự trả thù rồi sẽ chả đi tới đâu mà chỉ sự tha thứ mới làm chính ta thanh thản.

Dantès là một thủy thủ xuất sắc, trong cái thời đại mà châu Âu đi khai thác thuộc địa, dần dần trở thành thuyền phó, xuất sắc đưa tàu và hàng trở về trong chuyến đi mà thuyền trưởng của anh đã qua đời trên biển. Trước lúc ra đi, thuyền trưởng nhờ anh gửi lá thư cho Napoléon Bonaparte, sau đó Bonaparte nhờ anh gửi thư cho thân tín của mình tại Paris. Trong giờ phút sung sướng vì sắp lấy vợ, anh bị bắt do viên kế toán tàu báo cáo chính quyền mới tội thông đồng với Hoàng đế phản loạn. Anh bị tống vào tù và bị vu oan đủ đường.

Dantès bị nhốt vào tù với một mục sư điên, người cứ mãi luyên thuyên về của cải ngoài biển của ông ta. Sau khi chạm mặt, mục sư cho biết ông giả điên và rằng, kho báu là có thật. Mục sư nhận anh làm học trò và dạy anh tri thức quý giá. Ròng rã hơn 10 năm trời, anh và mục sư bàn cách vượt ngục nhưng nó đã không thể xảy ra, mục sư chết trước đó. Thông qua lối đi bí mật được đào giữa hai phòng giam, anh tráo bản thân mình với xác của mục sư và thuận lợi ra ngoài khi cai ngục dọn thi thể. Anh bị vứt xuống hồ nhưng rồi đã thoát được.

Anh tìm đến đảo Monte Cristo theo lời mục sư, và quả thực ở đây có kho tàng. Dantès giờ đây đã thành Bá tước Monte Cristo. Anh trở về, báo ơn và trả thù những kẻ đã bức hại anh. Trừ người phụ nữ mà anh suýt cưới, giờ đã là vợ của kẻ báo án anh.

Mình không thích cốt truyện lắm. Nó siêu thực và làm cho mình cảm thấy, nếu bị bất công thì cứ đi tìm kho tàng và rồi ta sẽ sức mạnh để trả thù. Có lẽ trong cái thời của Dumas, truyện như vậy được mọi người yêu mến. Nhưng mình, không thấy rằng nó đáng là điều để tâm đắc.